Sunday, 31 January 2016

Nhân dịp sinh nhật 24

1.Tình yêu là khi bạn cho đi mà không cần nhận lại
2.Nếu bạn phải lựa chọn giữa cái thứ nhất và cái thứ hai, hãy lựa chọn cái thứ hai vì nếu bạn thực sự yêu cái thứ nhất, bạn đã không tìm cho mình cái thứ hai.
3. Đừng so sánh bạn với người khác vì chúng ta đơn giản là khác nhau hoàn toàn.
4. Hãy cảm ơn và nhớ đến những người luôn bên bạn lúc bạn chưa có gì.
5. Hãy nhẫn nại, tình yêu cần sự nhẫn nại.
6. Hãy nghe nhiều hơn nói. Khi bạn nói, bạn chỉ thể hiện những gì bạn biết. Còn khi bạn nghe, bạn đang học hỏi.
7. Đừng làm những thứ mà bạn không thích. Hãy từ bỏ công việc mà bạn không yêu.
8. Con người quan trọng hơn mọi thứ, tiền bạc, địa vị, danh vọng.
9. Chỉ có bạn tạo giới hạn cho chính bạn.
10. Hãy cười nhiều hết sức có thể. Nhưng không bao giờ giả tạo.
11. Hãy quên đi quá khứ, sống cho thực tại và tương lai.
12. Đọc sách thật nhiều, xem phim thật nhiều, viết thật nhiều, đi thật nhiều.
13. Tốt nhất là đừng cố thay đổi suy nghĩ của người khác vì con người khó thay đổi.
14. Nếu có gì xảy ra với bản thân thì đừng bao giờ đổ lỗi cho người khác.

15. Hãy nói nhiều từ cảm ơn nhất có thể.

Thursday, 26 February 2015

Nhận học bổng chính phủ

4月から青山学院大学の修士課程に進学しますが、本日自分にとって最高に嬉しいお知らせが届きました。

平成27年度文部科学省の奨学金 (MEXT SCHOLARSHIP) に採用されました。

家族、青山学院大学の井田先生と末田先生、朝日新聞の隈元先生をはじめ、新宿日本語学校、ハノイ外国語専攻高等学校、ハノイ国家大学の先生方、世界中の友達、今まお会いできた方々に対して本当に心から感謝申し上げます。

5年間ローソン奨学金の奨学生として日本に留学することができて、ローソン奨学金に感謝しております。ローソンのコンビニやローソンスタッフ株式会社で働くアルバイトの経験は自分にとって貴重な経験です。今後とも続けたいと思います。

今後の2年間しっかりと自分の大学院での研究を社会に役立つものにしていきたいと思います。

自分は国際の新聞社で働く夢は決して諦めません。ジャナリズムとアカデミズムは別の世界かもしれませんが、「真実の追求」や「書く」ことにかわりがありません。
自分の考える力、行動する力をもっと向上してからジャナリストになりたいとおもっております。
今後ともどうぞよろしくお願いいたします。


Hôm nay, mình đã nhận tin mình được  nhận học bổng của  Chính Phủ và Bộ Giáo Dục Đào tạo Nhật Bản  cho hai năm thạc sĩ.

Mình thực sự biết ơn gia đình đã luôn ở bên cạnh động viên, nhắc nhở,bảo banmình từ những ngày thơ bé, thầy cô giáo ở trường Chuyên Ngoại ngữ, trường tiếng Nhật Shinjuku, trường Đại học Quốc Gia, trường đại học Aoyama Gakuin và The University of Vermont đã cho mình những bài giảng, những bài tập khó, đó chính là cơ hội tuyệt vời để mình trưởng thành và trải nghiệm với những thách thức.

Mình xin chân thành cảm ơn Quỹ học bổng Lawson và chị Tống Thị Thảo đã cho mình cơ hội để thi đỗ và lấy được bằng Đại học tại Nhật. Hơn nữa, mình thực sự tự hào khi có những kinh nghiệm làm thêm quý báu tại Lawson, một cửa hàng tiện ích luôn suy nghĩ về sự hạnh phúc của khách hàng.

Mình xin chân thành cám ơn những người bạn tuyệt vời đã  luôn cùng mình và chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn.

Quả là phải tin vào những điều kỳ diệu trong cuộc sống và liên tục tìm kiếm!

Dù là hi vọng nhỏ nhất cũng phải giữ lấy!

Luôn chuẩn bị trước kỹ càng, đừng để nước đến chân mới nhảy.

Đừng bao giờ ngại việc điền các loại giấy tờ, những tờ giấy đó sẽ quyết định thành công và hạnh phúc của bạn trong tương lai!



Sunday, 7 September 2014

ラブレター 大好きな人へー誕生日おめでとう

いつも私を愛してくれる君へ



なんで私たちが出会ったのかは本当に長いストリーでした。私はずっと子どもの頃から君に出会えたいと思いました。なんども海の神様、山の神様、天の神様に、『君はどこにいるのか』と尋ね果てた。そうやって何度か恋の迷子になり、恋愛をあきらめようと思いましたが、やっと君を見つけることができました。

私たちが出会ったのは北国のあの寒い冬の中で。なんて遠いところ。世界を半径を回ってやっと君に出会いました。
いつも変な子どもっぽい顔をして私を笑顔にしてくれたり、優しい目で私の目を見つめあったり、寂しいときに私のそばにいてくれたり、私は本当に数えきれないほどの幸せをくれたりして、心から本当に感謝しています。

私のくだらない話を真剣に聞いてくれたとき
寂しいときいつもメールして!必ず返信するからと言ってくれたとき
私のことが愛しているだと言ってキスをしたとき
二人でテレビを見て、笑い合ったとき
映画館に行って、「Frozen」を見たとき
二人で手をつないで、あの真冬の夜中の寒い坂をのぼったとき
パスタやごはんを二人で作ったとき
バレンタインの日に美味しいダークチョコレートを作ってくれたとき
湖の周りを散歩していたとき。
夕日に本屋で二人で本を見るとき。そして、何の本が欲しいと訪ねたとき。
ふたりで勉強したとき

喧嘩をしたあと、君がとてもとても悲しい顔をしたとき・・・
スカイプで話題が途切れ、何も話せなくなるとき・・・
ことばが通じないときもあるけど、気持ちはいつも通じるとき・・・
抱きしめあっているとき
私の手紙をもらって喜んだとき。

私の君といる一秒一秒がかけがえのない宝物でした。

君に出会って、初めて愛することはTakeではなくGiveだとわかった。初めて私に愛することの意味を教えてくれた人は君でした。

これからお二人で思い出を作ろうね! 

誕生日おめでとう。



Wednesday, 20 August 2014

SỢ ơi, chào nhé!


  Trước khi bắt đầu làm một việc gì đó, một việc trước đây mình chưa bao giờ làm, chưa bao giờ giám mơ tới, cảm xúc đầu tiên đến với mình là… SỢ!

Trước mỗi sự thay đổi, mình SỢ
Trước một người có quyền lực, mình SỢ
Trước mỗi chuyến đi xa, mình SỢ
Trước mỗi cuộc nói chuyện với người không quen. mình SỢ
Trước một cuộc tình không rõ đích đến, mình SỢ
Tóm lại, khi suy nghĩ về tương lai, mình SỢ

     Thực sự thì, SỢ không phải là cảm xúc duy nhất, nhưng đôi khi nó chi phối và lấn át những cảm xúc tích cực khác trong mình, ví dụ như sự phấn khởi, hăng hái, say mê.

    Do mình sợ hãi, đôi khi mình không dám bước lên phía trước để bắt đầu một chặng đường mới.

    Mỗi khi bạn cảm thấy sợ hãi, hãy hít thở thật sâu và quên đi cảm giác sợ hãi đó càng nhanh càng tốt. Tương lai là những điều không báo trước. Con người với nhu cầu được nắm bắt mọi thứ trong tầm tay(the need for control) luôn có khao khát được biết hết mọi thứ. Cảm giác sợ trước những điều không được báo trước trong tương lai là cảm giác vô cùng bình thường. Do đó, dù chuyện gì xảy ra, cũng hãy đón nhận nó bới vì đó là… cuộc sống.

     
   Nếu bạn SỢ là mình không có khả năng vào một việc gì đó, thì bạn đã lầm, lầm hoàn toàn. SỢ chỉ là cảm giác, nó không phải là thước đo năng lực thực tể. Não chúng ta có khả năng liên tục tạo ra những nơ ron thần kinh mới để học tập, sáng tạo và biến những cái là không thể thành có thể.Nếu bạn không học, thì sao bạn biết viết.  Nếu bạn không tập bơi, thì sao bạn biết bơi? Dù khi bắt đầu có sợ đến đâu chăng nữa, nhưng việc bắt tay vào làm điều bạn chưa bao giờ làm là một việc vô cùng ý nghĩa.

  Mùa hè năm nay, mình đã bắt đầu nhiều thứ:
-Học ngôn ngữ mới
-Chạy bộ, tập thể dục
-Ăn uống điều độ
-Tham dự các hoạt động tình nguyện
-Chấp nhận yêu xa qua Skype.

Thực sự thì, có thể những điều kể trên khá đơn giản đối với bạn, nhưng đối với mình thì không hề đơn giản một chút nào. Bới vì đã 10 năm rồi mình không bắt đầu ngôn ngữ mới, chưa bao giờ chạy bộ và ăn uống điều độ, quá lười để tham dự các hoạt động tình nguyện và chưa bao giờ yêu xa.

   Mình luôn lo sợ là mình sẽ không có khả năng để thực hiện những việc kể trên nhưng khi nhìn lại, mình đã bắt đầu những việc đó. Mình tin là những việc này sẽ tốt cho tương lai của mình, hoặc ít nhất giúp mình thay đổi thành một cô gái trưởng thành và hoàn thiện hơn. Việc chấp nhận bước vào những vùng đất mới để thay đổi bản thân(transforming) thật sư rất tuyệt vời!

 Trong đoạn clip dưới đây, Sid đã giới thiệu rằng để học một ngôn ngữ mới, anh ấy đã khuyến khích việc phạm sai lầm liên tục và mở rộng trái tim với những âm thanh và cấu trúc mới mà mình chưa bao giờ nghe tới. Đừng sợ phạm sai lầm, vì phạm sai lầm là chìa khoá dẫn đến thành công.





  Nếu được chọn một nhân cách lý tưởng cho bản thân, mình muốn trở thành một con người luôn thay đổi theo chiều hướng tích cực mà không hề lo âu trước những sự thay đổi đó.



Tuesday, 24 June 2014

Bạn muốn gặp ai?


Nếu bạn đến gặp tôi và than thở với tôi về công việc bạn làm, thì hãy trả lương cho tôi vì tôi đang làm công việc của sếp bạn.

Hãy vô tư yêu đời, dù cho công việc có căng thẳng đến đâu.
Đừng bao giờ để công việc giết chết niềm vui cuộc sống của bạn.

    
Hôm nọ, tôi đã đi gặp một cô bạn, và cô bạn ấy không ngừng than thở về công việc của cô ấy. Đây không phải lần đầu tiên cô ấy than thở với tôi về công việc. Với tư cách một người bạn, tôi đã làm tròn bổn phận lắng nghe cô ấy, không hề phản bác một lời. Nếu là tôi ngày xưa, tôi sẽ tranh luận đến cùng và khuyên cô ấy thôi việc nếu như cô ấy không yêu thích công việc này. Nhưng bây giờ, tôi hiểu mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy khi xin được việc ở công ty lớn của Nhật là rất khó khăn. Tôi đã động viên cô ấy tiếp tục làm công việc cô ấy làm. 


  Nhưng tôi cảm thấy buồn buồn khi bạn tôi chỉ tập trung kể với tôi về công việc. Cô ấy không nói chuyện nhiểu về những sở thích hồi xưa hay hiện tại của cô ấy, hay những chuyện vui , v…vv…Tôi đã rất mệt mỏi và buồn khi công việc đã biến bạn tôi trở thành một con người phải chịu nhiều căng thẳng như thế này. Tôi cũng thấy buồn vì tôi chẳng làm gi được để giúp bạn. Đáng lẽ ra, lúc đó nếu không muốn nghe bạn tôi nói, tôi nên cắt ngang và kể một câu chuyện vui vẻ và đổi đề tài…. 


    Đây là lời khuyên mà tôi đã muốn nói với bạn tôi. Hi vọng cô ấy sẽ đọc được: Mình cũng đã học được một điều qua những công việc làm thêm mà mình đã làm. Đừng nên đổ lỗi cho rằng việc bạn mệt mỏi là do môi trường áp lực. Môi trường làm việc tuy ảnh hưởng lớn đến tâm lý làm việc của nhân viên, nhưng nếu nhân viên mạnh mẽ và có bản lĩnh thì môi trường làm việc áp lực sẽ chỉ khiến nhân viên đó bận rộn, chứ không khiến nhân viên mệt mỏi. Nếu bạn không làm được việc mình yêu, thì hãy yêu việc mình làm. Đừng nghĩ rằng một ngày nào đó trong tương lai, bạn sẽ trở nên thích công việc này. Hãy tập yêu nó ngay từ những ngày đầu học việc, vì càng có kinh nghiệm trong công ty một thời gian dài, bạn sẽ càng được đảm nhiệm những trọng trách lớn hơn. Nếu bạn không yêu công việc từ thời điểm ban đầu mà đã cảm thấy áp lực đến phát điên và chán ghét công việc đó thì làm sao bạn có thể gánh vác những nhiệm vụ lớn hơn đây? Còn nếu stress quá thì mình nghĩ là hãy bỏ công việc ấy đi, thế giới còn nhiều công việc rộng mở và chờ bạn vì bạn có những năng lực đặc biệt, có thể phát huy ở một công ty khác.


     

Dù sao thì mình thấy thực sự khâm phục tất cả những con người đã đi làm và phải gánh vác nhiều trọng trách trong xã hội cũng như trong gia đình. Nhưng mình càng khâm phục những con người dù dưới môi trường áp lực đến đâu, họ vẫn yêu đời, mỉm cười, yêu thương và tin tưởng vào người khác cũng như con đường họ đã chọn. Hãy tưởng tượng, bạn bè của bạn muốn gặp và kết bạn với ai hơn: những người suốt ngày than thở về những việc họ làm và những quyết định của họ, hay những người thực sự tự hào và yêu thích công việc họ làm? Hãy tưởng tượng, chính bản thân bạn muốn gặp ai hơn, câu trả lời là ở bạn. Còn tôi, tôi muốn làm một công việc mà mỗi sáng khi thức dậy, tôi đều cảm thấy háo hức khi được đi làm.

Tôi viết bài viết này không phải để nhắn nhủ là đừng bao giờ than thở về công việc của bạn với tôi. Tôi chỉ muốn bạn trở nên tự tin, vui vẻ hơn trong công việc mà bạn đang làm, dù đó là một công việc có chông gai nhiều thế nào đi chăng nữa. 

Friday, 23 May 2014

Bài học cuộc sống rút ra từ việc đi leo núi

         Hôm nay mình sẽ viết blog về những bài học trong cuộc sống mình rút ra từ việc mình đi leo núi.




#1 Bài học số một: Chuẩn bị là quan trọng
Bạn không thể leo núi nếu thiều một đôi giày tốt, nước, lương thực, mũ, áo mưa, bản đồ hoặc bản chỉ dẫn. Thiều một trong những thứ ấy thôi có thể ảnh hưởng đến tâm lý của bạn khi leo núi. Đôi khi, việc thiếu sự chuẩn bị có thể làm hỏng cả một chuyến đi. Ví dụ đôi giày của mình không tốt lắm, nên mình leo hay bị trượt, còn giày của người  thì là giày tốt nên lực ma sát cũng cao, khó trượt. Trong cuộc sống, chuẩn bị tình thần và vật chất trước những quyết định, việc làm và chuyến đi lớn là vô cùng quan trọng. Nếu không có sự chuẩn bị, tất nhiên bạn vẫn có thể hoàn thành được điều gì đó, nhưng thay vì được mười, bạn chỉ được năm mà thôi.



#2 Bài học số hai: Cứ bình tĩnh bước từng bước nhỏ, bạn sẽ leo được núi
Lúc đầu khi nhìn từ trên cao xuống thấy cả một đoạn núi dốc gần như dốc đứng rất dài, đất sỏi không có chỗ để đặt giày, mình nghĩ là mình sẽ không thể vượt qua được đoạn dốc này. Mình chỉ sợ giày mình sẽ trượt không phanh và mình sẽ bị dập mông gãy xương hông, hoặc rơi xuống núi mà chết.Tim mình đập thình thịch, mồ hôi vã ra như tắm. Tuy nhiên khi chú ý vào từng bước nhỏ và hít thở sâu với từng bước chân, mình cảm thây bình tĩnh hơn hẳn. Mình rút ra bài học là nhiều khi cứ bình tĩnh kiên trì từng bước một từng bước môt, bạn sẽ làm nên những điều kỳ diệu mà trước đây bạn nghĩ bạn sẽ không bao giờ làm được.




#3 Bài học số ba: Hãy giúp đỡ người khác nhiều nhất có thể 

Mình đi leo núi một mình thì quả là gan to. Nhưng thực sự nếu không có những người lạ mình tình cờ gặp trên đường cùng leo, mình đã không thể hoàn thành được hành trình này.Trên quãng đường leo lên Lanikai Pillbox, một bác người Hawaii gốc đã đề nghị xách hộ mình túi qua một chặng đường dài, xong còn bảo con gái bác ấy chụp ảnh cho mình. Bác ý còn nói  You are a brave girl. Có một bác nữ khác còn nắm tay mình để mình vịn vào khỏi trượt và hướng dẫn mình xem nên bám vào gốc cây nào để leo, mặc dù chính bác ấy cũng rất sợ độ cao. Có hai anh chị người Nhật liên tục động viên mình, anh người Nhật còn chỉ cho mình chỗ bõng dâm mát để ngồi trên đỉnh. Khi mình leo xuống núi với tốc độ rùa, mình định nhường đường cho một anh , nhưng anh ấy đã nói You are  doing just fine và tiếp tục leo xuống đằng sau mình, thế là mình tự tin hơn hẳn. Hôm leo Makapuu thì mình gặp hai người bạn đến từ Hawaii, không những giới thiệu tên các loài hoa mà hai người bạn còn rủ mình đi ăn. Mình thực sự biết ơn những con người tuyệt vời này, họ đã dành thời gian quý báu để giúp đỡ mình, một người lạ mặt, hoàn thành chặng đường leo.  Mình muốn giúp đỡ người khác nhiều nhất có thể.

#4 Bài học số bốn: Hãy hỏi thăm và trò chuyện
Nhiều người mình mới quen biết hỏi thăm và trò chuyện với mình , động viên mình khi leo núi. Điều đó thực sự là sức mạnh tinh thần lớn đối với mình. Nhiều lúc mình bị lạc khỏi đường leo, và không biết leo tiếp thế nào, bị tắc nghẽn ở trên vách đá, chỉ cần một câu hỏi thăm từ những người leo, dù họ đứng ở vị trí rất xa mình, mình cũng cảm thấy yên tâm hơn, rằng mình không chỉ có một mình. Đôi khi, chỉ một lời nói quan tâm hỏi thăm và động viên cũng thực sự cũng giúp người khác làm được việc lớn. Nhiều lúc những điều hiển nhiên bạn làm không phải ai cũng làm được, nên hãy chia sẻ, hỏi thăm và trò chuyện.

 

#5 Bài học số năm: Nghĩ đến đích đến để động viên tinh thần.
Hồi leo núi Makapu u light house trail lần thứ hai, mình không thể nghĩ là mình sẽ leo xuống được đến nơi, nhưng mình đã làm được điều đó vì mình nghĩ leo hết núi này, trong cái nóng bốc lửa này và xuống được chân núi là sẽ có một hồ nước mát thiên nhiên đợi mình, và mình có thể thoả sức vùng vẫy trong cái hồ nước mát ấy. Kết quả là,mình đã leo được đến nơi nhờ hồ nước mát ấy.

#6 Bài học số sáu: Đừng chỉ nghĩ đến đích mà hãy tẩn hưởng hành trình bạn đang đi
Hãy hít thở sâu và tận hưởng cảnh quan hùng vĩ ,những loài cây cỏ lạ mà bạn đang chiêm ngưỡng trên đường đi. Tất nhiên, hãy tận hưởng cả những đoạn hội thoại mà bạn có với những người đồng hành leo núi. Sống là tânj hưởng từng giây phút một, dù đó là một giây phút vô cùng khó khăn. Đừng đợi đến lúc hoàn thành xong cái gì đó mới tận hưởng. Ví dụ, mình nghĩ tấm bằng đại học rất có giá trị với mình, nhưng bốn năm chặng đường mình trải qua với những con người mình đã gặp, những việc mình đã làm, giá trị nhiều gấp vạn lần tấm bằng đại học của mình.



#7 Bài học số bảy: Hạnh phúc không tốn một xu
Nếu tính ra, đi leo núi với bạn bè  thế này rẻ hơn là mua tour du lịch hay đi ăn nhà hàng hoặc đi mua sắm. Mà hạnh phúc đạt được khi hoàn thành cuộc hành trình là vô bờ bến.  Hãy trải nghiệm nhiều nhất có thể, và luôn nhớ rằng'  bạn không nhất thiết phải mua trải nghiệm bằng tiền. Trải nghiệm đôi khi chỉ đơn giản là có một cuộc hội thoại ý nghĩa với bạn cùng leo núi, là mắc kẹt trên đá và tìm  lối thoát, là nhìn thấy những dãy núi trùng điệp từ xa, là hít thở luồng không khí trong lành, là ngắm nhìn cây cỏ xung quanh. Mình không phủ nhận giá trị đồng tiền, nhưng đối với mình, đi leo núi thế này mình thấy bản thân mình có giá trị hơn nhiều khi mình đeo một chiếc túi hàng hiệu.


Sunday, 4 May 2014

Nghệ Thuật Từ Bỏ và Những Ước mơ không (chưa) thành


Trong blog này, mình muốn viết về tầm quan trọng của những ước mơ không thành hiện thực trong cuộc sống của mình. Trước hết, mình sẽ liệt kê những ước mơ một thời mình đã khao khát mà không thành hiện thực. Đó là:
DU HỌC SINGAPORE
Lần đầu tiên mình may mắn được đi Singapore là hồi hè năm lớp năm. Thực sự thì đó là lần đầu tiên mình được ra nước ngoài, được uống Orange Juice đóng hộp nè, được đi Zoo nè, được đi xe bus mà không say nè, được đi thăm vườn chim nè, được đi đảo Sentosa nè, được gặp các cô chú đến từ các nước  ASEAN khác nhau nè. Hai tháng đi mình thực sự có ấn tượng tốt đẹp với Singapore và mình đã ao ước được quay trở lại đất nước này để du học. Cuối cùng là cố gắng thi vào chuyên Anh ở Ams xong bỏ trường để đi sang Nhật, và thế là không bao giờ nghĩ đến chuyện du học ở sing nữa, vì thay vì học tiếng Anh, mình đã dành thời gian học tiếng Nhật.
 KIẾN TRÚC SƯ TÀI BA
Cho đến năm lớp 11, mình đã muốn thành kiến trúc sư. Chú mình là một kiến trúc sư tài ba, chú thiết kế  căn nhà mình và gia đình sống ở Hà Nội, Việt Nam. Căn nhà có rất nhiều cửa sổ và lát sàn gỗ. Mình rất ngưỡng mộ chú và mình cũng rất thích vẽ,nên mình toàn nghĩ sau này mình sẽ thành kiến trúc sư thiết kế những căn nhà đẹp cho mọi người. Cuối năm lớp 12, khi phải xác định vào đại học học ngành gì, mình đã nghĩ thi vào trường Đại học Mỹ thuật  Công nghiệp. 

Một ngày mình nhớ mẹ mình nói với mình là: "Mẹ đã hỏi ý kiến chú rồi, chú bảo thành kiến trúc sư phải có năng khiếu, chắc con không thành được đâu"

Thế là mình từ bỏ ước mơ thành kiến trúc sư mà không bao giờ hỏi chú mình hay mẹ mình là tại sao mình không có năng khiếu.

PHIÊN DỊCH VIÊN TÀI BA
Mình thi vào Đại học Quốc gia khoa Ngôn ngữ và Văn hoá Phương Đông, với một lý do đơn giản là, thi tiếng Nhật cho nó dễ. Không ngờ vào học thì dễ đối với mình thật, bởi vì lúc đó mình học tiếng Nhật 4 năm rồi trong khi các bạn mới bắt đầu học. Mình đã từng nghĩ là mình sẽ trở thành một phiên dịch viên tài ba, bởi vì mình rất ngưỡng mộ những phiên dịch viên tài ba trong các chương trình ca múa nhạc Nhật bản ở Nhà hát lớn Hà Nội.

Tuy nhiên, khi may mắn nhận được học bổng đi du học ở Nhật, mình đã từ bỏ ước mơ trở thành phiên dịch viên.

LUẬT SƯ TÀI BA
Nguyện vọng số một  của mình khi thi vào trường đại học ở Nhật là Khoa Luật của trường Hitotsubashi. Lúc đó mình không biết Luật là cái gì, cũng không biết Luật có hợp với mình không, cứ thế mà thi thôi. Cuối cùng là thi trượt. Kết quả là vào nguyện vọng hai là trường AOYAMA GAKUIN, khoa Internation Communication. Mình đã từ bỏ ước mơ trở thành luật sư khi nhận được giấy báo trượt.

NHÀ NGOẠI GIAO
Khi viết nguyện vọng vào Aoyama , mình đã viết là "em muốn vào khoa này để trở thành nhà ngoại giao sau này giới thiệu văn hoá Việt Nam đến với thế giới". Mẹ mình là một nhà ngoại giao tài ba và luôn hết mình vì công việc(cũng như gia đình).Có thể mình muốn thành nhà ngoại giao do ảnh hưởng từ mẹ. Nhưng khi lần đầu tiên học về chính trị và an ninh quốc tế, mình thấy thực sự đau đầu, nào là lịch sử vũ khí hạt nhân trong chiến tranh lạnh, nào là thế giới đa cực , nào là đảng phái, nào là xung đột vũ trang, nào là chiến tranh thế giới, nào là chính sách kinh tế quốc tế.

Mình vẫn chưa từ bỏ ý tưởng thành nhà ngoại giao, nhưng mình biết có rất nhiều người phù hợp học ngành này hơn mình.

Hoàng hôn ở tượng nữ thần tự do, NY,
 mình là "Nữ thần tự do"(?!) khi không có gì ngăn cản mình mơ

Thực sự thì hiện tại mình đang thích Tâm lý học và chuyên sâu vào Public Relations cũng như Public Communication.Tóm lại là hiện tại mình có ước mơ được trở thành nhà báo hoặc giảng viên đại học trong ngành này.

Mình biết chắc chắn là minh thích ngành này, và đây là kết quả sau bao nhiêu năm đúc kết và do bản thân mình quyết định. Mình muốn trở thành một nhà báo tài ba, viết báo hoặc một giảng viên đại học tài ba, viết sách. Mình biết vì sao mình muốn thế. Vì muốn xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn, như một kiến trúc sư tài ba, truyền tải những thông điệp để kết nối mọi người, như một phiên dich tài ba, uyên bác và hiểu công lý như một luật sư tài ba, và giới thiệu Việt Nam đến với thế giới như một nhà ngoại giao tài ba.


Thực sự thì để đạt được đến ngày hôm nay(ý mình nói là để có được ước mơ này) , mình thực sự là một người may mắn khi có gia đình ở bên và nâng đỡ. Có thể có người nghĩ, con bé này thật là may mắn, nó không có kiên nhẫn và chẳng biết khổ là gì, do đó nó từ bỏ ước mơ cũ một cách dễ dàng để chạy theo những ước mơ mới.

Trong những ước mơ ở trên, chưa có ước mơ nào thành hiện thực cả. Mình vẫn chưa thành nhà báo hay thành giảng viên đại học. Có thể người đọc blog này sẽ hỏi:"Viết cài blog dài ngoằng này làm cái quái gì khi chưa có ước mơ nào thành hiện thực"?


Một trong những tấm ảnh mình chụp mà mình thấy đẹp

Nhưng có một điều chắc chắn là, dù chưa có ước mơ nào thành hiện thực, nhưng trong chặng đường đi tìm ước mơ loanh quanh lòng vòng ấy, đã có những điều kỳ diệu xảy ra với mình, mà mình chưa bao giờ mơ tới. Đó là:

-Hiểu hơn gia đình thực sự quan trọng đối với mình.
-Hiểu hơn mình đến từ đâu, giá trị và quan niệm sống của mình là như thế nào, cũng như các điểm mạnh và điểm yếu của bản thân
-Gặp gỡ những người bạn mới cũng đang trên con đường đi tìm ước mơ loanh quanh lòng vòng như mình và nghe những câu chuyện của họ.
-Tập yêu, và tập ghét người khác theo cách không làm tổn thương bản thân mình và người khác.
-Hiểu hơn thế giới này rộng thế nào và việc quan sát, lắng nghe, thấu hiểu quan trọng nhường nào.
-Học cách vấp ngã và đứng dậy, rồi lại vấp ngã, rồi lại đứng dậy, và cuối cùng học cách bình tĩnh để vấp ngã liên tục.
-Học cách tạo ra hạnh phúc chứ không ngồi yên một chỗ hỏi tại sao hạnh phúc vẫn chưa đến.
-Học cách không sợ hãi trước những thay đổi.
-Học cách chia sẻ và kết nối.

Còn rất nhiều thứ nữa, không thể kể hết được.

Tóm lại, mình đã từ bỏ rất nhiều ước mơ. Dù ước mơ của mình không thành hiện thực, nhưng trên chặng đường theo đuổi những ước mơ ấy, mình đã trở thành một cô gái mạnh mẽ và  can đảm hơn. Dù cô gái ấy vẫn chưa thực hiện được ước mơ lớn nào, nhưng cô gái ấy biết là cô có sức mạnh để thực hiện được ước mơ và chấp nhận mọi thử thách.

 Cảm ơn cuộc sống và những ước mơ không thành.

Hoàng Hôn ở Central Park, NYC